મનોરંજનના શ્વાસ છે, વેદોનો તો સાર છે
મનુષ્ય માયામાં ખોવાય છે, પ્રભુને તો ભૂલે છે
જગના ખેલમાં એ રમે છે, ઇચ્છાઓ કેટલી કરે છે
વિચારોમાં કેટલા નાચ નાચે છે, આખરે એ તો ભૂલે છે
મંદિર, મસ્જિદમાં એ તો ફરે છે, કટોરો લઈ ભિખારી થઈ આવે છે
મંજિલ શું એ જ એને ખબર નથી, સારવાર હિસાબનો માગે છે
એવો બેરહેમ, લાલચી છે માનવી, કે પ્રભુ પાસે પણ હિસાબ માગે છે
એવા એના રાજ છે, કે એના જેવો બીજાને પણ એ બનાવે છે
- ડો. હીરા
manōraṁjananā śvāsa chē, vēdōnō tō sāra chē
manuṣya māyāmāṁ khōvāya chē, prabhunē tō bhūlē chē
jaganā khēlamāṁ ē ramē chē, icchāō kēṭalī karē chē
vicārōmāṁ kēṭalā nāca nācē chē, ākharē ē tō bhūlē chē
maṁdira, masjidamāṁ ē tō pharē chē, kaṭōrō laī bhikhārī thaī āvē chē
maṁjila śuṁ ē ja ēnē khabara nathī, sāravāra hisābanō māgē chē
ēvō bērahēma, lālacī chē mānavī, kē prabhu pāsē paṇa hisāba māgē chē
ēvā ēnā rāja chē, kē ēnā jēvō bījānē paṇa ē banāvē chē
|
|